Skip to main content

Posts

Showing posts from May, 2008

For the class of 2008 in Petra Academy

I sometimes take several days to finish a post, but this is the first time I had to rewrite the whole thing. Writing something for Petra graduates is extremely hard, but to do that after I have already been to the graduation and listened to great speeches with all the sufficient points included is so much harder. Therefore, I’ll make it short. First of all, congratulation !!! You have been through all the hard time in Petra for such amounts of time and yet survive . Even though there is a whole gigantic burden thing for any Petra graduate to bear, you should be proud of yourselves – maybe just for a few seconds. I believe that appreciate your efforts significantly contribute to greater achievements in the future. Since now you are all petrified , there will not be any difficulty can ever stop you. (Of course I am not talking about the super power to blow a building in one punch – you know what I mean.) However, there are plenty of things out there that are entitled “glor

Bão Về

Tiếng xe kem leng keng giữa trưa hè làm thằng nhỏ đang rửa chén trong quán cơm gần đó phải ngước lên nhìn. Thắng bé nhoẻn miệng cười, nó cũng muốn theo chân lũ bạn chạy ùa ra xe kem đầy màu sắc. Bị cái nó nghèo quá, thứ kem mà trước giờ nó ăn chỉ có năm trăm đồng một cái. Thứ kem bán trước hẻm xước xát trông ghê ghê mà mọi người coi như …ghẻ. "Ghẻ" thì kệ "ghẻ", mỗi lần thằng nhỏ thò lưỡi liếm thì kem vẫn ngọt, vẫn mát lạnh, vẫn xua tan bụi đời cho nó thêm một tuần phụ má nó ở quán cơm. Chẳng biết tụi khác lớn lên kiểu gì, chứ nó luôn nghĩ là nó lớn lên nhờ …kem ghẻ. Chẳng biết từ lúc nào, cứ hết một tuần là nó lại chạy lại má nó, gãi đầu gãi tai còn miệng thì cười toe toét. Má nó lại sẽ phì cười mà cho nó năm trăm đồng mua kem ăn. “Lương” của nó đấy, quý lắm. Đôi khi ngồi chồm hổm vừa mút kem vừa ngó ra đường, nó nhắm mấy ông bụng bự ngồi xe hơi chưa chắc lương cao hơn nó không chừng.   ***  Nhưng cái thời kem ghẻ đã qua rồi, và nó cũng chẳng

Đêm tàn, và ngày lên

Khi cuộc sống đổi thay thì các quan niệm cố hữu tưởng chừng mặc định cũng thay đổi theo. Mùa đông cũng vậy. Mùa đông ở Việt Nam chẳng có gì lại đâm ra lãng mạn ^^. Bao nhiêu người trẻ tuổi, cứ mùa đông đến lại thấy hạnh phúc hơn, hay buồn bã suy tư một cách lạ lùng (vụ này thì mưa mùa hè còn thua xa lắc!^^) Bao nhiêu bài hát có dính dáng đến mùa đông trong đó, đến nỗi có ngồi đếm mãi cũng khó hết. “Tuyết rơi mùa đông” (Vũ Tiến Phương), “Tiểu Thuyết Mùa Đông” (Khang Luân), “ Bản Tình Ca Mùa Đông” (Minh Quân), “Mùa Đông Yêu Thương” (GMC), và bao nhiêu “đông” khác. Thỉnh thoảng lại có những cô bé, bẽn lẽn thì thầm, “Ôi, giá mà có tuyết rơi thì hay quá, anh nhỉ?!” Sẽ mãi như lời bài hát của Phạm Toàn Thắng, “Tuyết chẳng có đâu em ơi, chỉ có tôi bên cạnh em thôi!” – bởi vì, khi tuyết đến thật, thì bao vẻ đẹp mơ màng cùng sự lạng mạn sẽ tan biến đi mất. Tình cảm dành cho mùa đông trong tôi bấy lâu đã đổi thay theo từng làn tuyết nơi xứ người. Tuyết rơi thì sao? Đó sẽ là 15 phút chạy ào r